in

Chênh vênh tuổi đôi mươi…

Chênh vênh tuổi đôi mươi...
Chênh vênh tuổi đôi mươi...

Ai chắc hẳn cũng-từng-đã-sẽ có một khoảng thời gian cảm thấy mông lung về cuộc đời, cảm thấy bản thân tồn tại trên đời thật vô nghĩa, tất tần tật đều chán ngắt. Đôi lúc khiến ta dày vò, khiến ta mơ hồ về cuộc sống hiện tại trước mắt.

Bạn có như tôi không? Ở cái độ tuổi lưng chừng mọi thứ, cái độ tuổi đôi mươi, yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao. Nhiều lúc thấy họ hạnh phúc cũng ganh tị đôi phần nhưng rồi cũng thôi, nghĩ lại mai còn đống vở, đống việc phải vùi đầu vào làm, nỗi buồn cứ mãi một mình.

Bạn có như tôi không? Ở cái tuổi người ta như mình đã trưởng thành đã tìm, làm việc kiếm ra tiền nuôi được bản thân trong khi nhìn lại mình chưa là gì, chưa có gì, chưa định hình. Tất cả đều dang dở! Chúng ta thường có khoảng thời gian không mấy tươi đẹp khi cái độ tuổi đôi mươi, mất mát có, thiếu thốn đau thương có, bế tắc, hận thù có.

Cuộc đời là vậy. Mỗi người mỗi cảnh. Tất cả đều là sự sắp xếp của số phận. Cuộc sống có những áp lực hạnh phúc đan xen mơ hồ. Hơn ai hết là chính bản thân mình phải trườn ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của cái tự khắc chênh vênh đó.

Chính lẽ vậy chúng ta cứ nên đơn giản mà sống. Đơn giản mà làm một người bình lặng, đói thì ăn, chán thì đi, buồn thì kiếm chỗ mà giải sầu, bình thản đợi chờ một tình bạn, một tình yêu để nương tựa vào nỗi buồn của mình, thật thà tử tế với người – đời sẽ tử tế với mình. Cuộc sống đôi khi chính chúng ta tạo, tự mình hiểu ra tự mình chấp nhận, từ mình rời đi.

Đẹp hơn hết là những cảm xúc ta góp được trong cuộc đời chính là những ngày bình yên. Biết làm những gì nên làm, làm những điều bản thân thấy nhẹ nhàng, thoải mái nhất. Tự khắc bình yên sẽ đến, thành thật với nhau đúng thời điểm, hạnh phúc sẽ tới. Hạnh phúc con người mong manh lắm, nhất là độ tuổi trưởng thành, cứ ngỡ sẽ hài lòng, sẽ có được những gì mình mong muốn.

Nhưng không, trưởng thành đồng nghĩa với việc cô đơn. Hay có thể nói chúng ta đi qua cô đơn để tìm về hạnh phúc.

Bởi lẽ thường tình cô đơn nên người bỗng thấy thương mình, mà thấu hiểu, nhẹ nhàng từng bước với đời. Từng bước nếm mặn, nhạt, cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc lưng chừng.

Biết bắt đầu ý thức về nỗi cô đơn bằng sự trưởng thành, bằng việc sống không quá mong đơi, kỳ vọng nhiều; sống một cách đơn giản, làm sao để bản thân thanh thản nhất. Rồi chúng ta sẽ nhận ra được buồn vui, hạnh phúc, hay cô đơn cũng chỉ là khoảnh khắc của bình yên đến muộn.

Con người ta thường ưu ái cho một tình yêu ở vị trí quá lớn trong cuộc sống của mình. Trong khi chính ra biết rõ gia đình,bạn bè xung quanh, những mối quan hệ xã hội nó quan trọng không kém, có khi xứng đáng để ta đặt tình cảm chân thành của mình vào hơn, và những mối quan hệ ấy khiến ta ít bị tổn thương nhất.

Sẽ đôi lần ta rơi vào cái hoàn cảnh trong lúc người ta đi tìm hạnh phúc thì mình lại gặm nhấm, bấu víu với cô đơn. Chỉ biết dùng con chữ trườn mặt lên mạng xã hội, để tâm sự” cùng người lạ”, với thế giới mà con người ta chóng vánh lướt qua nhau như người đi ngang đời nhau. Cũng sẽ đôi lần ta rơi vào một mối quan hệ không nói trước được tương lai, làm ta sợ, sợ người, sợ lòng, sợ lừa dối, sợ phải lòng rồi bị tổn thương…sợ mọi thứ.

Cuộc đời ta là như vậy,có những khoảnh khắc như vậy. Tuổi trẻ mà! Trưởng thành mà! Tuổi nhặt nhạnh những khao khát để xây đắp ước mơ, hoài bão riêng của mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật ký mà có khi là phải đeo len để nhìn đời. Cứ thế cô đơn cho những tháng ngày về sau…

Tuệ Quyên – Dear.vn

Rate this post
Đàn ông hãy nhớ, bực tức đến mấy cũng không được tùy tiện trút giận

Đàn ông hãy nhớ, bực tức đến mấy cũng không được tùy tiện trút giận

Yêu thương đừng chỉ là lời nói mà cũng cần hành động...

Yêu thương đừng chỉ là lời nói mà cũng cần hành động…